Chặn Lại Quý Công Tử Toàn Diện
Phan_10 end
Trong nháy mắt, lỗ tai Khang Tư Mỹ vẫn xuất hiện tiếng kêu ong ong, cô không phải nghe lầm chứ? Bọn họ hôm nay bày tỏ tình cảm, thừa nhận đối với lẫn nhau có ý tứ, hứng thú, đề tài, cá tính toàn bộ tương đồng, những thứ này đều là sự thật, nhưng. . . . . . Yêu là cần từ từ nổi lên, cần từ từ ấm lên, lập tức tiến triển đến thành lập gia đình có thể hay không quá nhanh?
"Thời gian chúng ta biết nhau, mặc dù mới mấy ngày, nhưng anh đối với em cảm giác cũng đã sâu thực đáy lòng. . . . . . Trong tương lai mười năm, anh có thể không được trở lại Đài Loan, công tác của anh trọng tâm sau này cũng sẽ đặt ở Âu Mĩ, nhưng anh tin chắc em chính là người mà anh muốn, mà anh cũng chắc chắn người anh yêu chính là em, đã như vậy cần gì phải lề mà lề mề?"
Ánh mắt của anh chân thành tha thiết khiến toàn thân Khang Tư Mỹ cũng nóng lên, quyết định này tới quá đột ngột, để cho cô bối rối bàng hoàng không thôi.
Tâm tình của cô nháy mắt chuyển tiếp đột ngột, bởi vì nếu như đáp ứng Thẩm Nghệ Dạ, cứ như vậy cùng anh đến New York, chị em của cô sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô, sẽ cho rằng cô là loại người thấy sắc quên bạn, tìm được chỗ tốt liền đem họ một cước đá văng, ban đầu nói người nào trước gả vào nhà giàu có, sẽ phải đem hết khả năng trợ giúp chị em vẫn còn chịu khổ, nếu cô cứ như vậy bỏ đi, cô làm sao dám trở về Đài Loan, còn phải là người sao?
"Đợi chút. . . . . . Anh để em suy nghĩ. . . . . ."
Khi cô mang theo một tâm trạng nặng trĩu đi xuống xe, cổ tay mịn màng lại bị anh nắm chặt, tiếp một tay kia nhanh chóng đưa tới eo của cô, đem lấy cô lần nữa kéo về trong xe.
Anh hôn cô, mãnh liệt mút đôi môi của cô, bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve da thịt mà chưa từng có ai động qua, khiến cô một hồi cảm giác hưng phấn, làm Khang Tư Mỹ cảm giác mình đang mềm yếu mà ươn ướt hòa tan vào, chóp mũi ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, khiến cho cô có một loại cảm giác ấm áp an tâm, đồng thời lòng của cô cũng vui vẻ.
Nhưng cô lại sợ, càng mê luyến mùi vị trên người anh, lại càng không cách nào tự kiềm chế, cô bị hôn hôn mê, hưng phấn vả lại yếu ớt, toàn thân nhiệt năng lấy tốc độ như tia chớp tăng lên, tay của cô cũng trượt ra sau lưng của anh, ở trong đêm rét tham lam hưởng nhiệt độ của người anh, vuốt ve da thịt của anh.
Tại con hẻm nhỏ yên tĩnh, một chiếc xe hơi sang trọng dừng ở trước nhà trọ bình dân, tất nhiên sẽ khiến cho người qua đường chú ý.
Ánh trăng xuyên thấu qua kính chắn gió, mây tía lóe lên ở phương xa, bên trong xe phát ra ca khúc "Have I told you lately that I love you" (???), như ngất như chói lọi ánh trăng biến mất ở chỗ này.
"Tư Mỹ. . . . . . Anh rất thích rất thích em. . . . . ."
Thẩm Nghệ Dạ vuốt tóc cô, trằn trọc hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng, thăm dò bên trong miệng cô, hắn yêu chết gương mặt cô cùng hình dáng đường cong của cô, ở trên cổ trắng lưu lại chằng chịt dấu hôn, hắn không ngừng vừa ca ngợi cô vừa . . . . .
Đang lúc tay của hắn muốn đưa vào trong áo lông, nắm giữ nơi tràn đầy của cô thì Khang Tư Mỹ nhìn thấy bên ngoài xe đang có nhiều cặp mắt tò mò, thưởng thức diễn xuất kích tình của cô cùng Thẩm Nghệ Dạ .
Cô vội vã đẩy Thẩm Nghệ Dạ ra, mà hắn cũng nhận thấy có người xem đang nhìn bọn họ biểu diễn, khi không giống hai khối nam châm tương khắc lại hỏa tốc chia lìa.
"Em đi trước!"
Cô bước xuống xe, hung tợn vả lại thở phì phò nhìn chằm chằm Phan Đình cùng dì Vũ, "Mọi người thật rất quá đáng, nhìn lén người ta. . . . . ." Cô mắc cỡ cũng không biết nên mở miệng như thế nào, "Thật bị hai người làm cho tức chết!"
Đi ngang qua bên cạnh hai người thì cô không quên nhìn lại Thẩm Nghệ Dạ một cái, mà hắn cũng rất lễ phép tính theo sát Phan Đình cùng dì Vũ chào hỏi, cũng hướng cô làm dấu hiệu gọi điện rồi quay xe rời đi.
"Quá đẹp, hình ảnh kia thật sự là quá đẹp, mình bảo đảm là mình đã xem qua tất cả phim tình cảm, đây là hình ảnh thật nhất, kinh điển nhất . . . . . ." Phan Đình đem mọi người trong nhà trọ Ma Tước tập trung đến đại sảnh, dùng hành động sinh động nhất, câu văn hay nhất để diễn tả hình ảnh duy mỹ vừa thấy.
"Ta đây tuyệt đối có thể bảo đảm, cảm giác ngọt ngào kia giống như là Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài. . . . . ." lời nói của dì Vũ lập tức bị cắt đứt.
"Quá già rồi!" Chị Oanh nói.
"Kia giống như. . . . . . Romeo cùng Juliette. . . . . ." Lại bị cắt đứt.
"Bọn họ không phải người ngoại quốc có phải không!" Ngải Chi Duy cảm thấy ví dụ không thỏa đáng, hơn nữa cũng không quá chính xác.
"Vậy. . . . . . Giống như Hạ Tiểu Mỹ cùng Dương Thừa Lâm. . . . . ."
"Hai đôi đó số tuổi có thể hay không kém quá nhiều!" người còn lại lên tiếng là fan trung thành của phim thần tượng Hách Nhạc Đế.
Dì Vũ nổi giận, "Các ngươi chớ phiền có được hay không, tóm lại chúng ta muốn hảo hảo chúc phúc Tư Mỹ nha. . . . . ." Hừng hực, tất cả ánh mắt quét về phía Phan Đình.
"Thẩm Nghệ Dạ."
"Đúng, Thẩm Nghệ Dạ! Đại Suất Ca, tiền nhiều, gia thế bối cảnh lại tốt, tuổi còn trẻ đã làm lên Phó Tổng Giám Đốc, ông trời đối với Tư Mỹ chúng ta thật tốt, để cho cô ấy tìm được một ông chồng như ý." Dì Vũ lấy ra sâm banh, rót ra những ly rượu tinh xảo.
"Tư Mỹ, lời của thầy Cáp thực sự linh nghiệm, hắn tại một con gà là có thể nhìn ra cháu con này gà. . . . . . Không, là nhìn ra cháu sẽ có nhân duyên tốt, đến lúc đó nếu là sự việc thành công, đừng quên cấp cho thầy Cáp một đại hồng bao." Dì Vũ cười đến toe toét, bà phát hiện một bên Ưng thúc giống như khối đầu gỗ , cổ họng nửa tiếng cũng không có, không quên dùng khuỷu tay đẩy đẩy ông, "Thấy khách trọ có tin mừng, thân là chủ cho thuê nhà, ông hảo hảo cũng nói đôi câu nói Cát Tường đi!" Thật chết người, người này rốt cuộc từng có hỉ nộ ái ố à?
Phan Ưng làm động tới khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, "Hạnh phúc phải hảo hảo nắm chặt, về sau nơi này còn là nhà cháu, hoan nghênh cháu tùy thời trở lại."
"Cậu đương nhiên có thể tùy thời trở lại, Tư Mỹ cũng không phải là loại người vong ân phụ nghĩa, mới sẽ không gả vào nhà giàu có liền đem bạn bè bỏ lại, mình hiểu biết rõ cậu ấy về sau nhất định sẽ nghĩ biện pháp mua một gian phòng lân cận, để cho chúng ta thường thường đi qua nhà cậu ấy la cà, cậu nói đúng hay không?" Phan Đình vui mừng vui vẻ, trọng tình trọng nghĩa Khang Tư Mỹ chính là như vậy mới có thể khiến nhiều người dùng chân tâm để đối đãi.
Vừa nói đến này, Khang Tư Mỹ muốn cười cũng không cười được, nghiêm mặt cũng không được, vừa nghĩ tới Thẩm Nghệ Dạ muốn cô thứ năm tuần sau cùng anh trở về New York gặp mặt mẹ anh, lại nghĩ đến những người bạn tốt ở nhà trọ Ma Tước họ luôn hi vọng tương lai sau khi cô gả vào nhà giàu có, còn có thể thường giữ vững liên lạc, cùng nhau lui tới. . . . . .
Cô thật không biết nên làm sao mở miệng, ngộ nhỡ ở trước mặt mọi người nói cô về sau muốn ở New york định cư, không trở lại, bọn họ sẽ nghĩ sao?
Âm thanh ác ma trong lòng Tư Mỹ lên tiếng : hừ, dù sao thì con người vẫn luôn ích kỷ , cô cũng là người, hành động như vậy cũng là thường tình!
Tục ngữ nói thật hay, nhân bất vi kỷ! Bạn bè có thể làm sao? Lại không thể cho cô vinh hoa phú quý, cô đương nhiên là muốn đi cùng lão công có tiền rồi!
Tình bạn một cân bao nhiêu tiền? Chớ dại dột. . . . . .
Lúc này thiên sứ trong lòng Tư Mỹ lại nói: ô ô. . . . . . Tư Mỹ, cô về sau biến thành người của thế giới thượng lưu, có phải thật vậy hay không sẽ không để ý bạn bè? Ngay cả ta cũng cùng nhau phủi sạch. . . . . .
Trong lòng hai cỗ thanh âm đang không ngừng giằng co, mà lại hướng nhìn đoàn người đang cô một lời, ta một câu, mấy loại phản ứng bất đồng, Khang Tư Mỹ thoáng chốc cảm thấy đầu thật là đau, tâm tính thiện lương bị dày vò, tai thật là nhột. . . . . . Hết lần bày đến lần khác mấy người bạn tốt của cô còn đang vì cô mà cao hứng thậm chí bắt đầu nói xằng nói bậy, bên tai không ngừng nhốn nháo. . . . . .
Chương 16
"Không nên nói nữa!" Cô không nhịn được kêu to ra tiếng, tại chỗ dọa hết mọi người giật mình.
Lúc đó, cả đại sảnh không khí ngưng kết xuống.
"Tư Mỹ, cháu không sao đó chứ? Thế nào?" Dì Vũ tiến lên, phát hiện ra sắc mặt cô không tốt, thận trọng mím môi.
"Cháu không thoải mái, cháu lên lầu nghỉ ngơi trước."
Nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, cô chạy thẳng lên lầu.
Tình cùng nghĩa là hai chữ mà cả đời này cô chú trọng nhất, nhưng cũng là bởi vì hai chữ này làm hại cuộc sống của cô vô cùng thê thảm .
Nghĩ đến ban đầu vì bạn tốt đến ngân hàng vay tiền, kết quả bạn tốt cuốn khoản tiền lẻn trốn, hại cô phải gánh khoản nợ, lấy đi tình yêu shopping của cô, vì phá sản mà một chút sở thích cũng bị tước đoạt.
Hôm nay, ông trời thương yêu cô, muốn đem một người đàn ông tốt như vậy cho cô, coi như là cô làm người thành công, ông trời có mắt. Cô cũng chắc chắn Thẩm Nghệ Dạ người đàn ông này sau này sẽ đối xử tốt với cô, sẽ thương cô, yêu cô, dĩ nhiên cũng sẽ giúp cô đem toàn bộ món nợ một hơi trả sạch.
Những khoản nợ kia đối với Thẩm Nghệ Dạ mà nói giống như “cửu ngưu nhất mao” ( hạt cát trong sa mạc), căn bản cũng không đau không nhột, song để đi vào cuộc sống của anh cùng anh thành lập gia đình, tương lai cùng chung sống, điều kiện duy nhất cũng là muốn cùng anh định cư lâu dài ở nước ngoài, hơn nữa còn là ở New York một nơi xa xôi như vậy. . . . . .
A, Ôi trời ơi!!, NEWYORK, cô nhớ cô từng đi qua đó một lần, chỉ là ngồi máy bay mười mấy giờ, nhưng cô không quen cuộc sống ở đó, lại không biết có thể hòa hợp với mẹ của Thẩm Nghệ Dạ hay không, trọng điểm là . . . . .
Cô quan tâm vẫn là bạn bè a! Những người bạn cô quen ở quán trọ Ma Tước, mặc dù thời gian chung đụng không lâu, nhưng cô cảm thấy bọn họ tựa như người nhà của mình, theo chân bọn họ chung đụng, lòng của cô luôn tràn đầy ấm áp, để cho cô thoát khỏi cảnh cô đơn cùng trống trải.
Cô hồi tưởng lại lúc thím Thẩm giúp cô đem bữa ăn tối bưng tới cho cô, lúc đó khiến cô rất cảm động, ở nơi ngày đông giá rét, có người quan tâm cô như vậy thật giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rất ấm áp, còn có Phan Đình, dì Vũ, Chi Duy, Nhạc Đế, cùng với nhiều bạn tốt như vậy, cô nếu là nói đi là đi, cô còn có thể coi như là người sao?
Suốt năm ngày, cô đi sớm về trễ, phờ phạc rũ rượi, chỉ có lúc đang làm việc mới miễn cưỡng có thể nặn ra nụ cười, chính là không để cho Thẩm Nghệ Dạ phát hiện ra cô có chỗ không thích hợp, khi anh hỏi thứ năm tuần sau cùng anh trở về New York cô đã chuẩn bị gì chưa cô luôn tìm cách lảng sang chuyện khác hoặc từ chối khéo, chính là chưa cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Mà vừa về tới nhà, lại thấy mọi người đối với cô hỏi han ân cần, lần lượt rót trà đưa nước, quan tâm cô cùng Thẩm Nghệ Dạ có phải hay không cãi nhau, còn phân tích một đống lớn đạo lý khi nam nữ chung đụng cho cô nghe, mà cô chỉ là lẳng lặng nghe, không có quá nhiều ý kiến, bởi vì bọn họ đâu có biết chuyện khiến cô phiền não nguyên nhân chính là bọn họ.
Nhìn lịch trên bàn, đã là thứ ba rồi, hai ngày nay tâm tình của Thẩm Nghệ Dạ cũng không được khá lắm , anh nhất định siêu cấp khó chịu, anh rất hiểu tính cách của cô, thể nào cũng phát hiện ra cô gần đây có biểu hiện kỳ quặc, ngộ nhỡ cô là lựa chọn trầm mặc, quan hệ giữa cô và anh không phải là thêm căng thẳng sao!
Không, không được, cô hiện tại biết mình đã không phải là vì tiền của anh mà yêu anh, trái tim của cô nay đã thuộc về anh, coi như anh hiện tại trên người không có đồng nào, cô đối với anh một phần yêu cũng không giảm .
Có lẽ cô nên chủ động gọi điện thoại cho anh, nói cho anh biết sự thật . . . . . cô biết rằng chắc chắn anh bây giờ, nhất định cũng cảm thấy phiền não, cũng đang vì cô mà đoán không ra tâm tư của cô mà trắng đêm mất ngủ. . . . . .
Khi cô đang muốn gọi cho Thẩm Nghệ Dạ thì điện thoại chợt kêu lên hồi chuông khiến cho cô bị dọa giật cả mình.
Không thể nào, là anh? Hai người có thể ăn ý đến trình độ này sao?
Cô nhấn phím call, không dám nói trước, ngược lại Thẩm Nghệ Dạ lại nói trước khiến cô nghe xong lập tức ngây người --
"Tư Mỹ, bởi vì bên tổng bộ New York tạm thời có hội nghị khẩn cấp, anh cần phải trở về chủ trì, cho nên anh phải đáp chuyến bay sáu giờ rưỡi tối nay về nước Mỹ." Thanh âm của anh phát ra mang vẻ bất đắc dĩ, không thể không làm như vậy.
"Cái gì? ! Tối nay? ! Sáu. . . . . . Sáu giờ rưỡi?" nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi rồi, tại sao anh bây giờ mới gọi tới?"Anh. . . . . . anh bây giờ đang ở đâu?"
"Anh đang ở phòng khách vip của sân bay, anh nghĩ anh nên rời đi sớm một chút, dù sao chờ lâu ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì." Trong lời nói tràn đầy ly biệt, cũng nghe được ra anh đã chết tâm, nghĩ thông rồi!
"Cái gì gọi là không có ý nghĩa? ! Anh. . . . . . anh không thể cứ như vậy bỏ đi, em . . . . ."
"Em là muốn đi cùng anh sao?" Hắn giọng điệu lạnh lùng, đây là vấn đề hắn đã hỏi mấy ngày nay, tuy nhiên cô nhất quyết giả ngu, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
"Em . . . . ."
"Em nói đi!"
Khang Tư Mỹ biết, thời điểm mấu chốt này nếu cô không cho anh một câu trả lời chắc chắn, coi như là khắp thiên hạ có một người đàn ông ực kỳ kiên nhẫn, cũng sẽ không muốn cùng cô sống cảnh nghèo khổ.
Cô đối với anh không cần hoài nghi hết sức rõ ràng đó là yêu, nhưng cô phải cách xa quê quán, rời xa cha mẹ, rời đi bạn bè, liền vì anh mà sang bên kia bờ đại dương, một mình ở nơi xa lạ, như vậy yêu có phải hay không quá ích kỷ?
Nhưng vô luận như thế nào Thẩm Nghệ Dạ đối cô dìu dắt, chăm sóc cho cô, cảm thụ đều là khắc sâu nhất, trong khoảng thời gian này cho cô nến được tư vị ngọt ngào của tình yêu, nhưng cô không thể ích kỷ như vậy!
"Chúc anh. . . . . . Lên đường thuận buồn xuôi gió." Cô chỉ có thể nói như vậy.
Tắt điện thoại, một giọt lệ vừa đúng rơi vào màn hình, không bao lâu trong điện thoại di động liền truyền đến tiếng tin nhắn, là tin nhắn nhắc nhở của Phan Đình truyền tới.
Sáu giờ rưỡi đến quán lẩu dê béo, để vui vẻ chia tay anh họ mình đến New York du học, làm ơn đến đúng giờ, không đến cả đời không ai thèm lấy!
Phan Đình thối, Phan Đình chết tiệt, mời cơm lúc nào không mời, lại cố tình vào lúc này, là như thế nào? Vừa sáu giờ rưỡi, vừa New York, là cố ý làm khó cho cô sao? Còn nói nếu là không tới cả đời sẽ không ai thèm lấy. . . . . .
Thật là một nữ nhân siêu cấp mồm thối, chuyện tốt thì không nói, chuyện hư cố tình cũng bị cô nói trúng.
Lúc này điện thoại di động vừa đúng cũng vang lên, vừa nhấn nút nghe liền nghe thấy giọng của Phan Đình.
"Này, có thấy tin nhắn của mình không? Mình nói cho cậu biết, cậu nhất định phải đến, toàn bộ người trong quán trọ cũng sẽ đến, cậu không thể cho mọi người leo cây đó!" Phan Đình nắm chắc nhược điểm của cô mà khích cô, "Không tới bạn bè cũng không cần làm rồi, nghe chưa?"
"Anh họ cậu tại sao lại đi du học? Mà tại sao lại phải du học ở New York? Làm chi lại chọn sáu giờ rưỡi? Có bệnh ah!" Mới vừa gặp biến đổi lớn, người đàn ông mà cô yêu sáu giờ rưỡi sẽ bay về New York, vĩnh viễn cách xa cô, mà bạn tốt lại gọi cô sáu giờ rưỡi đi vui vẻ đưa tiễn người không quen biết đến New York du học?
Trời ạ, đây là cái gì, hình phạt của ông trời, trừng phạt cô sao?
"Cậu. . . . . . Cậu nhất định, không có sao chứ?"
"Mình dĩ nhiên không sao." Cô cố gắng trấn định, không để cho bạn tốt biết lòng của cô mới vừa bị đao chém vào ngổn ngang.
"Vậy thì hẹn gặp lại, mình ngày hôm qua có mua một bộ quần áo của VF, đợi mình mặc cho cậu nhìn xem."
Đô, không đợi cô đáp lời, điện thoại di động lập tức tắt tín hiệu.
VF? !
Còn phải mặc trang phục của VF cho cô nhìn? Là như thế nào, là thấy cô hiền mà bắt nạt sao? Những người này toàn bộ đều không phải là người, nhưng mà . . . . .
Nói đi thì nói lại, người ta cũng không biết cô cùng Thẩm Nghệ Dạ sinh chuyện, như vậy bạn tốt cũng không phải là cư xử quá mức.
Lau đi nước mắt, bình phục tâm tình, dùng hai tiếng thời gian còn lại tắm rửa thay một bộ trang phục mới.
Vừa ra đến trước cửa cô tự nói với mình ngàn vạn lần không thể có biểu hiện kích động, bằng không mọi người nhất định sẽ đem tiêu điểm tập trung ở trên người cô, mà cô cũng sẽ phải khóc rả rích ồn ào, như vậy liền rất có lỗi với anh họ của Phan Đình.
Người ta là đi du học ở nước ngoài, nếu bị cô làm cho giống như đang ở trong đám tang, kia thật là đen đủi a!
Nhà trọ trống rỗng, trên cửa còn treo một tấm bảng, phía trên viết hai chữ "Nghỉ ngơi", Phan Đình nói không sai, tất cả mọi người đều đi, điểm này cô ấy không có hù dọa cô.
Ngồi tàu điện ngầm, đi trên đường đá đỏ, nhìn lệ ảnh song song, tâm tình của cô tựa như những ngày mưa dầm mùa đông, không cách nào nhìn ra mặt trời, cho dù cô ăn mặc phải quang vinh chói lọi, nhưng là lòng của cô cũng không vinh quang cũng không sáng mắt, cô không biết nên làm sao đây, cô không thể để gương mặt khổ sở này duy trì quá lâu bằng không sẽ làm mất hết hứng thú của mọi người?
Đời này cô luôn nghĩ cho người khác, ngay cả mình thất tình cũng sợ tâm trạng thất tình sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn bè, ai, Khang Tư Mỹ nha Khang Tư Mỹ, cả đời này cô chỉ có thể đi lo cho việc công thôi. . . . . .
Thấy quán “lẩu dê béo", cô chần chừ một hồi, cuối cùng mới đẩy cửa vào.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, cô tiến về phía gian phòng mọi người đặt, đợi đến cửa vừa mở ra, tràn đầy một bàn người tất cả đều đứng lên vỗ tay nhìn cô, duy nhất ngồi ở ghế chủ vị không có đứng lên . . . . . . Di? Đó là anh họ của Phan Đình sao?
Không đúng! Là --
"Anh. . . . . ." Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn anh, "chuyến bay. . . . . . New York. . . . . . Cái đó đi họp? Chuyến bay sáu giờ rưỡi. . . . . ." Trời ạ, người nào lại biết cô đang nói cái gì?
"Cũng biết trong lòng cậu có quỷ, ha ha, nếu không phải là mình đủ cơ trí, thông qua Thẩm Phó Tổng Giám Đốc, mình đã không biết cậu là Lâm Đại Ngọc rốt cuộc là có chuyện gì phiền lòng", Phan Đình hô to một hơi, mấy ngày qua bị Khang Tư Mỹ làm cho cả nhà trọ một mảnh áp suất thấp, hôm nay cuối cùng là xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, ánh rạng đông hiện ra rồi.
Thẩm Nghệ Dạ càng thêm lắc đầu mà nói: "Anh sớm nên nghĩ đến em là một người coi trọng tình nghĩa lên trên hết, cùng em lui tới mấy ngày này, anh nên sớm một chút phát hiện, em đối với bạn bè là cỡ nào tình nghĩa, huống chi chuyện học tỷ của em vừa mới xảy ra, mà anh lại từ bên trong không nhìn ra đầu mối, nếu không có những người bạn tốt của em, anh sợ anh chẳng những hiểu lầm em, còn có thể làm anh cả đời mất nhân duyên tốt."
"Vậy. . . . . . Công việc của anh, còn có. . . . . ."
“ Anh hiểu được em muốn nói gì, em sợ cùng anh đến New York sẽ rất khó mà nhìn bạn bè có đúng hay không? Thật ra thì hai ngày nay anh cũng vậy nghĩ qua, nếu như mà anh cùng Tử Yên đổi chỗ, để cho chị ấy đi theo mẹ anh, để ẹ anh hảo hảo dạy dỗ chị ấy, có lẽ chị ấy sẽ tiến bộ tương đối mau, mà anh ở tại Đài Loan mà nói, có thể để cho anh tích cực đi phát triển thị trường châu Á. Hừ, anh cũng không tin bên cạnh có một bà xã làm nhà thiết kế, VF ở châu Á còn có thể không nổi tiếng!"
"Đúng vậy nha, cậu nhìn mình đi, mình rất thích mặc trang phục của VF, chỉ là về sau nếu như do cậu tới thiết kế, mình nghĩ chúng ta nhất định không thể không mặc đồ của VF rồi." Phan Đình đứng lên khoe bộ đồ mà mình mới mua.
"Thị trường tại châu Á còn phải dựa vào em, xin hỏi em có nguyện ý hay không trợ giúp anh, giúp anh đem thị trường châu Á đoạt lấy?" Hắn thâm tình tỏ tình, chân tình kêu gọi.
"Tư Mỹ, cậu phải cố gắng lên, về sau chúng ta đều muốn mặc thiết kế trang phục của cậu đó!" Ngải Chi Duy hướng cô ra dấu tay cố gắng.
Dì Vũ cũng nói: "Về sau phải cho ta thẻ khách quý, sau đó chuẩn bị chiết khấu nhiều cho ta, nếu không chú Ưng của cháu nhất định sẽ than phiền ta, lỗ tai ta nhất định sẽ hỏng mất."
"Tư Mỹ, người ta cũng vì cậu mà muốn chuyển hướng đến Đài Loan phát triển, cậu còn không mau nói, cậu phải biết, hôm nay là trời đầy mây, ấn đường cậu lại đen như vậy. . . . . ."
"Nhạc Đế, cậu câm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống uống nước giải khát!" Phan Đình đem miệng Hách Nhạc Đế bịt lại, lại đem cốc trà đưa cho cô.
"Tư Mỹ, em nguyện ý giúp anh sao?" Thẩm Nghệ Dạ đi tới trước mặt cô, con mắt thâm tình như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào tâm khảm.
Khang Tư Mỹ cũng không nhịn được nữa, cô gào khóc lên, giống như mới vừa bị người nào đánh một cái thật đau vậy, khóc đến hoa lê đẫm lệ.
Cô dùng sức gật đầu đưa tay ra ôm lấy anh, đem anh nhốt thật chặt, mặt của cô chôn ở vai trái của anh, không ngừng nói: "Em nguyện ý, em rất nguyện ý rất rất nguyện ý."
Trời ạ, cái gì gọi là rất nguyện ý, có phải là cô vui mừng quá mà nói sai!
Nồi lẩu không ngừng tỏa khói, khói lượng lờ mang theo mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả phòng ăn, đoàn người liều chết gọi món, liều chết ăn, đem tất cả món ăn đắt tiền nhất của quán toàn bộ kêu lên bàn.
Không ai sợ ăn mà phải trả tiền, không ai sợ khi ăn xong không có người tính tiền, không ai sợ khi quét thẻ tháng sau phải trả nợ như thế nào, dù sao. . . . . . Hắc hắc he he, nghĩ như vậy có thể có chút không đúng, nhưng mà đây là sự thực, này bốn chị em tốt trong đó một vị phải không sau này sẽ phải xưng hô cô là VF Phó Tổng Giám Đốc phu nhân, còn có một quý công tử giá trị con người vượt qua bảy tỷ Đô-la , có bọn họ, toàn thế giới dù món ăn có đắt thế nào bọn họ cũng ăn được!
Mọi người mò mẫm ồn ào lên, cùng kêu lên nâng chén, bọn họ phải thừa dịp Thẩm Nghệ Dạ say rượu vội vàng hỏi hắn khi nào muốn đem Khang Tư Mỹ cưới vào cửa, mà Tư Mỹ ở đó giả ngu không để ý, vẫn xấu hổ giả bộ thanh thuần, thật ra thì ở dưới lòng bàn tay của cô đã sớm bị Thẩm Nghệ Dạ nắm thật chặt, bây giờ chỉ chờ ngày cưới hỏi đàng hoàng thôi.
"Thẩm Phó Tổng Giám Đốc, anh nói xem, anh chừng nào thì muốn kết hôn với Tư Mỹ nhà chúng tôi?" Phan Đình thích nhất làm ồn ào lên, nhất là loại này làm gấp đôi chuyện lên.
"Tôi. . . . . ." Thẩm Nghệ Dạ mới vừa mở miệng liền im lặng, tiếp đó hắn gập người xuống, gõ một tiếng cái trán trực tiếp dán vào mặt bàn.
Uống say!
Trời ạ, thì ra là tửu lượng của hắn cũng không tốt. . . . . .
Khang Tư Mỹ thoải mái o o nhìn mọi người, cái này kêu là dục tốc tất bất đạt, ăn mau lấy chén bể, nhìn, hỏi không ra tới đi!
Chỉ là không sao, dưới đáy bàn Thẩm Nghệ Dạ tay kia vẫn còn nắm thật chặt cô, phần hạnh phúc cùng ngọt ngào do nơi này xác định được đi ra, không nghĩ tới nam nhân này uống say vẫn phải cầm tay cô thật chặt như vậy, thật là hạnh phúc a!
Đoàn người ba chân bốn cẳng giúp Thẩm Nghệ Dạ lau mặt, giúp uống giải rượu, đợi đến hắn thoáng thanh tỉnh sau không ai dám rót rượu cho hắn nữa, Khang Tư Mỹ nhìn mọi người bằng một ánh mắt đầy sát khí, bọn họ biết nếu ai dám rót cho hắn giọt rượu, cô nhất định sẽ đem đối phương giết đến không lưu lại mảnh giáp.
Hô, rốt cuộc an tĩnh lại, dù sao không cần hỏi cũng không còn quan hệ, này VF Phó Tổng Giám Đốc phu nhân, cô đã là nắm chắc, sau này đã là người giàu có, còn để ý cành rìa cành cuối làm cái gì?
Cô vĩnh viễn tin tưởng ông trời thương người tốt, giống như cô đối với bạn bè tốt như vậy, ban thưởng cho cô một ông xã tốt như vậy. Mọi người nói có đúng không?
【 hết trọn bộ 】
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian